Không Gia Đình
" Ngày hôm nay, cái ngày phiêu bạt đầu tiên, đã rất tồi tệ, vậy thì ngày mai sẽ ra sao đây? Tôi đói, tôi khát, và chỉ còn lại ba xu trong túi. Cho dù có ra sức thò tay vào túi mà xoa nắn chúng, thì số tiền cũng chẳng tăng lên. tôi sẽ làm gì để nuôi sống gánh hát, nếu những ngày tiếp theo chúng tôi không thể biểu diễn được? Nào rọ mõm, nào giấy phép ca hát, tôi biết lấy đâu ra những thứ ấy? Vậy là cả bọn chúng tôi đành phải chết đói ở một xó rừng, dưới một bụi cây chăng? Vừa vật vã với những câu hỏi buồn rầu ấy, tôi vừa ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh trên đầu tôi, giữa bầu trời tối om. Không có lấy một ngọn gió. Khắp nơi đều là cảnh tĩnh mịch, vắng bặt tiếng lá xào xạc, tiếng chim kêu, tiếng bánh xe lăn trên đường cái; Trải rộng ra hút tầm mắt tôi, trong khoảng sâu xanh thẳm, là một vùng trống rỗng: chúng tôi mới cô độc, mới bơ vơ biết bao!.