Người Là Đoá Sen Đẹp Nhất Chốn Phàm Trần
$27.99 USD$39.00 USD28% off
Người Là Đoá Sen Đẹp Nhất Chốn Phàm Trần
Ta chẳng biết từ đâu tới, cũng chẳng biết đi đâu. Bao năm nay ta một mình ngồi giữa đài sen, bầu bạn với hồ nước trong veo phẳng lặng trước đài, sen đỏ dưới hồ thấp thoáng ẩn hiện. Thỉnh thoảng, chúng nở nụ cười tươi đẹp cao khiết, đổi lấy một nụ cười của ta, song phần lớn thời gian đều chìm sâu đáy nước, chỉ có hồ nước sâu thẳm phẳng lặng như gương đối diện với bầu trời.
Trời xanh cao xa vời vợi kia tựa như cuộc đời đằng đẵng vô tận của ta, mây sao đều là ảo ảnh ta tạo nên từ cô độc. Trong đó có núi xanh trùng điệp trải dài, có thành cổ tràn ngập ánh nắng, có điện Kim Loan nguy nga lộng lẫy, có tuyết liên thanh khiết như tuyết... Còn có một số người. Những người ta yêu và từng yêu ta, con dân của ta, họ thành kính bái lạy ta.
Ánh dương khuynh thành, vĩnh viễn không có bóng đêm. Ta một mình ngồi trên đỉnh núi xa xăm, nhìn xuống muôn vạn chúng sinh.
Tử sinh đều là hư ảo, chẳng qua chỉ tham hoan lạc nhất thời.
Hưởng lạc khổ, lấy gì vui. Có lẽ ngươi không biết, khoái lạc phóng túng chính là đau khổ tột cùng.
Từng chuyện xa xưa như gió tuyết trôi qua, ngàn cánh hạc phấp phới, sen nở mà người đã chẳng còn.
Có kẻ nói, ta là Phật. Có người nói, ta đã thành Phật. Thực ra ta chẳng phải ai hết, ta chỉ là ta, một người đàn ông ngồi trên đài cao nhìn mây nổi mây tan, lòng nhập trần ai.
Ta tin nhân thế luân hồi, không sợ sa vào địa ngục vĩnh viễn. Ta không vươn nổi đôi tay ve vuốt bầu không, vậy để ta chân giẫm lên sen, đến từ đâu thì đi về đó, quay về biển sâu hoặc chìm vào cát bụi, ta có thể mỉm cười thưa với Phật Tổ: Khi ta đứng trước người, ta là đóa sen đẹp nhất chốn hồng trần.