Nhà Sư Dọn Phân Chó
Một bé bốn tuổi vẫn còn đi chưa vững, lấy đá ném vào chú chó bé nhỏ hơn mình. Tại sao bé lại làm như vậy? Bên cạnh, một bé khác lên tiếng ngăn cản bạn. Vậy lúc đó, em bé này đã nghĩ sao? Một bé vốn nghĩ chó chỉ là loài động vật hôi hám, ánh mắt chợt sáng lấp lánh khi nhìn thấy các bạn chó làm việc cho con người. Bé ấy đã cảm thấy điều gì nhỉ? Một bé mỉm cười rạng rỡ khi vuốt ve bộ lông mềm mượt của một chú chó dẫn đường. Tôi thành thật hy vọng các bé có thể trưởng thành và tỏa sáng trong mỗi phút giây như vậy. Đồng hành cùng tôi và các bé là ba chú chó trắng, chó dẫn đường, chó nghiệp vụ của trang trại sản xuất thực phẩm cho chó và cha mẹ, ông bà của các bé – những người đang hoan nghênh, cổ vũ các em cũng như nỗ lực của các cô giáo ở trường mầm non. Tôi có chút e ngại vì sợ năng lực viết nghèo nàn của mình không thể nào truyền tải được toàn bộ những câu chuyện tuyệt vời về trẻ em và động vật. Dù vậy, tôi vẫn hy vọng bạn đọc có thể bỏ qua những thành kiến sẵn có về sách do nhà sư viết, và cảm nhận trọn vẹn tâm hồn đẹp đẽ của trẻ em cũng như sự đáng yêu của những người bạn bốn chân thông qua cuốn sách này.
"Nhà Sư Dọn Phân Chó" thông qua những câu chuyện thường ngày của một nhà sư cùng những người bạn đồng hành bốn chân và các em bé đáng yêu, tác giả bày tỏ cảm nhận của mình về cuộc sống.
Trích đoạn sách hay:
Giữa đám cỏ, một bông cúc đang lớn lên.
Hoa cúc chỉ là hoa cúc nếu được ở cùng những bông cúc khác. Nếu mọc giữa bãi cỏ, thì nó cũng chỉ là cỏ dại mà thôi. Tuy nhiên, cỏ dại không đuổi hoa cúc đi vì chướng mắt, mà cả hai vẫn hòa thuận lớn lên cùng nhau. Ai cũng biết bồ công anh là loài hoa đẹp, nhưng nếu thận trọng ngắm nhìn, ngay cả những bông hoa dại không tên vẫn có nét đẹp riêng. Cả tôi và những bông hoa dại đều sống trên mặt đất này, chúng tôi có khác gì nhau đâu cơ chứ? Chúng tôi đều chỉ dạo chơi trên Trái đất một thoáng rồi lại đi.
Khi nhìn thấy những bức ảnh các chú chó dễ thương đi loanh quanh trên mạng, tôi liền tự hỏi đây có phải là diễn không. Nhưng khi nhìn đàn con của Sunwoo, tôi biết rằng đó là sự thật. Chúng ta sống cùng nhiều thành kiến và định kiến. Dẫu biết những điều ấy sẽ làm khổ mình, nhưng chúng ta vẫn không sao thoát ra được. Đôi khi chứng kiến bản thân sống với định kiến như vậy cũng làm tôi không khỏi giật mình. Đức Phật dạy rằng, chúng ta đừng nên soi xét dáng vẻ cùng những gì người khác làm hay không làm được, mà nên tập trung vào những gì mình có thể và không thể làm. Những lúc bắt gặp mình để ý quá nhiều đến người khác, tôi thực lòng cảm thấy thật xấu hổ.